Ngày Xabi Alonso cùng Real hoàn tất cú La Decima vĩ đại như một huấn luyện viên
ScoresWay.netCó những đêm trường bóng đá không chỉ là một trận đấu. Chúng là những chương sử thi, những khúc bi tráng, những khoảnh khắc mà thời gian dường như ngưng đọng rồi lại vỡ òa trong muôn vàn cung bậc cảm xúc.

Với tôi, một người trót yêu màu áo trắng Real Madrid, đêm Lisbon ngày 24 tháng 5 năm 2014 mãi mãi là một thước phim quay chậm như thế, một ký ức không bao giờ phai mờ. Và giữa muôn vàn hình ảnh người hùng, có một bóng hình đặc biệt, một người không trực tiếp ghi bàn hay kiến tạo trên thảm cỏ Estadio da Luz hôm ấy, nhưng lại là hiện thân trọn vẹn nhất cho khát khao, nỗi đau và niềm hạnh phúc tột cùng của giấc mơ "La Decima". Người đàn ông ấy mang tên Xabi Alonso.
Nỗi ám ảnh mang tên La Decima đã đeo đẳng Real Madrid suốt 12 năm. Từ thế hệ Galacticos lừng lẫy đến những nỗ lực không ngừng nghỉ sau đó, chiếc cúp bạc danh giá thứ mười cứ như một nàng thơ đỏng đảnh, trêu ngươi rồi lẩn trốn.
Mùa giải 2013-2014, dưới sự dẫn dắt của Carlo Ancelotti, Real Madrid tiến vào chung kết với một khí thế hừng hực. Đối thủ của họ, không ai khác, chính là gã hàng xóm khó chịu Atletico Madrid, đội bóng đã xuất sắc vô địch La Liga ngay trước mũi Real và Barcelona. Một trận derby Madrid cho ngôi vương châu Âu, kịch bản không thể nào kịch tính hơn.
Với Xabi Alonso, đó đáng lẽ phải là đỉnh cao của một mùa giải mà anh vẫn là trái tim, là bộ não nơi tuyến giữa của Kền Kền Trắng. Kinh nghiệm, nhãn quan chiến thuật, những đường chuyền dài mang thương hiệu và khả năng điều tiết trận đấu của anh là không thể thay thế.
Nhưng số phận trớ trêu, một chiếc thẻ vàng oan nghiệt trong trận bán kết lượt về hủy diệt Bayern Munich ngay tại Allianz Arena đã tước đi của Alonso cơ hội góp mặt trong trận đấu cuối cùng.
Tôi nhớ như in khoảnh khắc ấy, khuôn mặt thất thần của Alonso khi trọng tài Pedro Proenca rút thẻ. Một cú tắc bóng không ác ý, nhưng đủ để khiến anh phải trả giá đắt. Thế giới như sụp đổ dưới chân người nhạc trưởng.

Anh gục xuống sân, những giọt nước mắt lăn dài. Đó không chỉ là nước mắt của sự tiếc nuối cá nhân, mà còn là nỗi đau khi biết rằng mình sẽ không thể sát cánh cùng đồng đội trong trận chiến quan trọng nhất.
Trước trận chung kết, mọi sự chú ý đổ dồn vào việc ai sẽ thay thế Alonso. Asier Illarramendi non nớt? Sami Khedira vừa trở lại sau chấn thương dài hạn? Hay một sự điều chỉnh chiến thuật táo bạo nào đó từ Ancelotti?
Áp lực đè nặng lên đôi vai những người ở lại, và có lẽ, cả lên chính Alonso, người giờ đây chỉ có thể là một khán giả bất đắc dĩ. Anh vẫn bay cùng đội đến Lisbon, vẫn khoác trên mình bộ vest lịch lãm của câu lạc bộ, nhưng trong ánh mắt anh, người ta có thể thấy một nỗi niềm khó tả. Một sự khao khát cháy bỏng được xỏ giày ra sân, được hòa mình vào từng đường bóng, từng nhịp đập của trận đấu.
Và rồi trận đấu bắt đầu. Không khí tại Estadio da Luz đặc quánh, căng như dây đàn. Màu trắng của Real Madrid và sọc đỏ trắng của Atletico chia đôi các khán đài, tạo nên một bức tranh rực rỡ nhưng cũng đầy thù địch.
Tôi hình dung Alonso trên khán đài, có lẽ ở một khu vực VIP nào đó, trái tim anh đập nhanh hơn bất cứ ai. Anh không thể ngồi yên, mỗi pha bóng, mỗi tình huống tranh chấp đều khiến anh như muốn lao xuống sân.
Real Madrid nhập cuộc có phần chệch choạc, bị cuốn vào lối chơi pressing rát và đầy kỷ luật của Atletico. Sự thiếu vắng Alonso ở giữa sân lộ rõ. Real thiếu đi một người cầm nhịp, một điểm tựa để thoát pressing và triển khai bóng một cách mạch lạc.
Và rồi, điều tồi tệ nhất đã đến. Phút 36, từ một tình huống lộn xộn sau pha phạt góc, Diego Godin, trung vệ thép của Atletico, bật cao đánh đầu. Iker Casillas, trong một thoáng phán đoán sai lầm, đã băng ra lỡ trớn.
Trái bóng bay cầu âu, từ từ đi vào lưới trong sự bất lực của "Thánh Iker" và hàng triệu Madridistas trên toàn thế giới. 1-0 cho Atletico. Sân vận động như nổ tung ở một nửa, và chìm vào câm lặng ở nửa còn lại.
Lúc đó, camera có lia qua Alonso. Anh đứng bật dậy, hai tay ôm đầu, vẻ mặt thất thần xen lẫn tuyệt vọng. Nỗi đau không thể ra sân giờ nhân lên gấp bội khi đội nhà bị dẫn trước.
Thời gian trôi đi, chậm chạp và nặng nề. Real Madrid miệt mài tấn công, nhưng những nỗ lực của họ cứ như đâm đầu vào bức tường phòng ngự kiên cố được dựng lên bởi Diego Simeone và các học trò.
Gareth Bale bỏ lỡ những cơ hội mười mươi. Cristiano Ronaldo bị kèm chặt. Karim Benzema mờ nhạt. Mỗi phút trôi qua, hy vọng về La Decima lại vơi đi một chút. Tôi tưởng tượng Alonso trên khán đài, anh hẳn đã hét khản cổ, đã chỉ đạo đồng đội từ xa, đã sống cùng từng pha bóng với một sự bất lực đến tột cùng. Và có lẽ, anh đã cầu nguyện.
Trận đấu bước vào những phút bù giờ. Năm phút! Một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để thắp lên những tia hy vọng mong manh. Real được hưởng một quả phạt góc bên cánh phải. Luka Modric, người đồng đội ở tuyến giữa của Alonso, bước tới chấm phạt góc.
Cả sân vận động nín thở. Thời gian như đông đặc lại. Đó là phút 92, giây thứ 48. Modric treo bóng vào vòng cấm. Và rồi, như một vị thần từ trên trời giáng xuống, Sergio Ramos bật cao hơn tất cả, một cú lắc đầu lái bóng hiểm hóc găm thẳng vào góc xa khung thành Thibaut Courtois. VÀOOOOOOOOOOO!

Estadio da Luz như muốn nổ tung. Biển người áo trắng vỡ òa trong sung sướng. Các cầu thủ Real lao vào nhau ăn mừng. Trên băng ghế chỉ đạo, Ancelotti vẫn giữ vẻ bình tĩnh cố hữu, nhưng đôi mắt ông ánh lên niềm vui khôn tả. Và Xabi Alonso? Ống kính truyền hình đã bắt trọn khoảnh khắc lịch sử ấy.
Trong bộ vest lịch lãm, anh đã không thể kìm nén được cảm xúc. Anh nhảy cẫng lên, chạy dọc đường biên như một đứa trẻ, vượt qua cả hàng rào an ninh để lao xuống ăn mừng cùng các đồng đội.
Hình ảnh Alonso chạy như bay, khuôn mặt đỏ bừng vì hạnh phúc và nước mắt, gào thét ăn mừng đã trở thành một trong những biểu tượng của đêm La Decima. Đó là sự giải tỏa của mọi dồn nén, mọi đau khổ, mọi khao khát.

Xabi không thể thi đấu, nhưng trái tim anh, tinh thần anh đã ở đó, trên sân, trong từng pha tranh chấp, trong từng cú sút, và đặc biệt là trong cú đánh đầu lịch sử của Ramos. Chiếc thẻ vàng oan nghiệt phút chốc tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc thuần khiết.
Bàn thắng của Ramos không chỉ cứu Real Madrid khỏi một trận thua, nó còn làm thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu. Atletico, những người đã chiến đấu quả cảm suốt 90 phút, sụp đổ mọi mặt về tinh thần.
Bước vào hiệp phụ, Real Madrid với đôi chân được giải tỏa và tinh thần lên cao, đã hoàn toàn làm chủ thế trận. Phút 110, Angel Di Maria có một pha solo tuyệt vời bên cánh trái, cú sút của anh bị Courtois cản phá nhưng Gareth Bale đã có mặt đúng lúc đánh đầu bồi nâng tỷ số lên 2-1. Giấc mơ La Decima đã ở rất gần.
Sự sụp đổ của Atletico tiếp diễn. Phút 118, sau khi vào sân từ ghế dự bị, Marcelo đi bóng dũng mãnh từ giữa sân rồi tung cú sút căng bằng chân trái, bóng đi chìm và hiểm, không cho Courtois cơ hội cản phá. 3-1!
Và rồi, ở phút 120, Cristiano Ronaldo bị phạm lỗi trong vòng cấm. Chính anh bước lên chấm 11m, lạnh lùng đánh bại Courtois, ấn định chiến thắng 4-1. CR7 cởi áo ăn mừng đầy kiêu hãnh, một cái kết hoàn hảo cho cá nhân anh và cho đội bóng áo trắng.

Tiếng còi mãn cuộc vang lên. Real Madrid là nhà vô địch châu Âu lần thứ mười! Cơn khát kéo dài 12 năm đã được giải tỏa. Các cầu thủ, ban huấn luyện và người hâm mộ vỡ òa trong niềm vui sướng tột độ.
Và giữa biển người ấy, Xabi Alonso cũng ở đó. Anh ôm chầm lấy từng người đồng đội, chia sẻ niềm hạnh phúc mà anh là một phần không thể thiếu, dù không trực tiếp thi đấu. Anh cũng được nâng cao chiếc cúp bạc danh giá, nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng có lẽ đâu đó trong ánh mắt vẫn thoáng một chút tiếc nuối.
Tiếc vì không thể là người trực tiếp chiến đấu trên sân, nhưng hạnh phúc vì đội bóng của anh, những người đồng đội tuyệt vời đã làm nên lịch sử.

Sau trận đấu, hình ảnh Xabi Alonso ăn mừng cuồng nhiệt, bất chấp quy định cấm xuống sân của UEFA - điều khiến anh sau đó bị treo giò thêm một trận ở Siêu cúp châu Âu, đã nói lên tất cả. Nó cho thấy tình yêu, sự gắn bó và tinh thần đồng đội mãnh liệt của Xabi. Anh có thể bị phạt, nhưng khoảnh khắc ấy, không gì có thể ngăn cản được cảm xúc của một người nhạc trưởng.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ đêm Lisbon huyền diệu ấy. Xabi Alonso rồi cũng chia tay Real Madrid, tìm kiếm những thử thách mới và sau đó giải nghệ, bước vào con đường huấn luyện. Nhưng ký ức về La Decima, về chiếc thẻ vàng định mệnh, về cú đánh đầu của Ramos và màn ăn mừng "vượt rào" của Alonso sẽ mãi là một phần không thể tách rời trong lịch sử hào hùng của Real Madrid.
Đó là minh chứng cho thấy bóng đá không chỉ là câu chuyện của những người trực tiếp ghi bàn hay kiến tạo. Nó còn là câu chuyện của những người hùng thầm lặng, của những trái tim đập cùng nhịp với đội bóng, dù họ ở trên sân, trên ghế dự bị hay trên khán đài.
Đêm Lisbon ấy, Xabi Alonso không chơi một phút nào, nhưng với tôi, anh là một trong những người chiến thắng vĩ đại nhất. Anh đã dạy cho chúng ta một bài học về sự chuyên nghiệp, về tình yêu bóng đá thuần khiết, và về việc làm thế nào để biến nỗi đau cá nhân thành sức mạnh cổ vũ cho tập thể.
Ký ức về anh, trong bộ vest lịch lãm chạy dọc đường biên, sẽ mãi là một trong những hình ảnh đẹp nhất, xúc động nhất mà bóng đá từng mang lại. Một người nhạc trưởng vắng mặt, nhưng âm hưởng của anh còn vang vọng mãi.