Nhật Bản và tấm gương phản chiếu thực trạng của bóng đá Indonesia
ScoresWay.netTrận thua 0–6 trước Nhật Bản buộc HLV Patrick Kluivert và đội tuyển Indonesia phải nhìn lại thực trạng bóng đá nước nhà, từ con người đến chiến lược phát triển.

Trận thua 0–6 của đội tuyển Indonesia trước Nhật Bản tại vòng loại thứ ba World Cup 2026 khu vực châu Á không chỉ là một kết quả đáng thất vọng, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn bộ hệ thống bóng đá nước này. Diễn ra tại sân Panasonic Stadium Suita, thất bại này đã bộc lộ rõ ràng sự chênh lệch về đẳng cấp, thể lực, kỹ chiến thuật, cũng như sự chuẩn bị tổng thể giữa hai nền bóng đá.
Ngay từ phút thứ 15, Nhật Bản đã thể hiện sự áp đảo với bàn mở tỷ số của Daichi Kamada. Chỉ bốn phút sau, Takefusa Kubo nhân đôi cách biệt sau một tình huống dứt điểm chuẩn xác trong vòng cấm. Trước khi hiệp một khép lại, Kamada hoàn tất cú đúp, đưa đội chủ nhà dẫn trước 3–0. Hiệp hai tiếp tục là cơn ác mộng cho Indonesia khi Ryoya Morishita, Shuto Machino và Mao Hosoya lần lượt ghi thêm ba bàn, ấn định chiến thắng 6–0 cho Nhật Bản.
Điều đáng lo ngại nhất là trong suốt 90 phút thi đấu, Indonesia không có nổi một cú sút trúng khung thành, kiểm soát bóng chưa đến 30% và hoàn toàn bị bóp nghẹt ở khu vực giữa sân. Hàng thủ lỏng lẻo, thiếu tổ chức, trong khi hàng công không tạo ra nổi bất kỳ điểm nhấn nào. Cựu danh thủ người Hà Lan – HLV Patrick Kluivert, người đang dẫn dắt đội tuyển Indonesia, thừa nhận: “Chúng tôi thua hoàn toàn về mọi mặt. Nhật Bản ở đẳng cấp khác và chúng tôi phải học hỏi từ điều đó.”
Tuy nhiên, sai lầm không chỉ đến từ sân cỏ. Các chuyên gia bóng đá Indonesia còn chỉ ra rằng việc phụ thuộc quá nhiều vào cầu thủ nhập tịch, thiếu hệ thống đào tạo trẻ bài bản, và không có chiến lược dài hạn cho đội tuyển quốc gia đang khiến bóng đá nước này rơi vào trạng thái “chắp vá” và dễ vỡ khi gặp các đối thủ mạnh. Những sự bổ sung nhân sự gần đây tuy mang lại phần nào sức mạnh nhất thời, nhưng lại không đủ để bù đắp sự thiếu nền tảng về chiến thuật, tổ chức và tâm lý thi đấu.

Báo chí trong nước gọi đây là “trận thua bẽ bàng”, “vết thương lớn trong hành trình World Cup” – nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh rằng đây là cơ hội để nhìn nhận lại thực chất của bóng đá Indonesia. Không thể mãi đổ lỗi cho các cá nhân hay hoàn cảnh, đã đến lúc liên đoàn bóng đá và các cấp quản lý thể thao cần ngồi lại, đánh giá một cách nghiêm túc về lộ trình phát triển bền vững: từ hệ thống giải trẻ, công tác huấn luyện, đến chuẩn hóa giáo trình thi đấu quốc tế.
Trận thua này có thể là một cú ngã đau, nhưng nếu biết đứng dậy đúng cách, đó cũng có thể là khởi đầu cho một chương mới tích cực hơn của bóng đá Indonesia. Vấn đề là: họ có dám thay đổi hay không?