Thất bại không làm Carlo Ancelotti bớt đi sự vĩ đại
ScoresWay.netDù chuẩn bị rời Real Madrid sau một mùa giải trắng tay, HLV Carlo Ancelotti vẫn được nhìn nhận như một huyền thoại sống của bóng đá thế giới với sự nghiệp bền bỉ và đầy bản lĩnh.

Carlo Ancelotti đang bước vào chương cuối trong hành trình huấn luyện cấp CLB, khi chuẩn bị tiếp quản đội tuyển Brazil vào cuối tháng này. Nếu mùa giải 2024/25 kết thúc mà không có danh hiệu lớn nào cùng Real Madrid – sau khi bị loại sớm ở Champions League, thất bại trong trận El Clasico then chốt, và hụt hơi trong cuộc đua La Liga – thì đây sẽ được coi là một trong những mùa giải thất bại hiếm hoi của ông. Nhưng liệu điều đó có làm lu mờ tầm vóc của Ancelotti?
Câu trả lời là: Không. Bởi sự vĩ đại của Ancelotti chưa bao giờ nằm ở số lượng danh hiệu trong một mùa giải, mà ở khả năng trụ vững đỉnh cao trong gần ba thập kỷ mà không cần tạo ra một triết lý làm “thương hiệu”.
Trong khi Pep Guardiola có tiki-taka, Jurgen Klopp có gegenpressing, và Jose Mourinho gắn liền với bóng đá phòng ngự phản công, thì Ancelotti không có trường phái riêng. Không có "School of Ancelotti", cũng chẳng có thế hệ học trò kế thừa mô hình chiến thuật của ông. Thế nhưng, HLV người Ý vẫn liên tục được các CLB hàng đầu tín nhiệm – từ AC Milan, Chelsea, PSG, Bayern, đến Real Madrid – vì ông mang đến sự ổn định, khôn ngoan và đặc biệt là tài quản trị phòng thay đồ.
Ông không "ép" các cầu thủ chơi theo triết lý cá nhân, mà luôn linh hoạt dựa trên phẩm chất của đội hình trong tay. Đó là lý do vì sao ông có thể vô địch ở cả 5 giải hàng đầu châu Âu – điều mà không một HLV nào khác làm được. Đó cũng là lý do ông giành 5 Champions League – thành tích vô tiền khoáng hậu – trải dài từ thời Pirlo, Maldini đến Kroos, Modric, và giờ là Jude Bellingham.
Ancelotti cũng là người biết cách bước đi đúng lúc, hoặc đơn giản là không để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy tiêu cực. Không như Guardiola, người tự làm mình kiệt quệ bởi những ám ảnh chiến thuật; không như Klopp, người thừa nhận cạn kiệt năng lượng sau gần một thập kỷ ở Liverpool. Ancelotti luôn giữ cho mình sự bình tĩnh, một phong thái điềm đạm, và quan trọng nhất là niềm vui sống cùng bóng đá, cho dù ông có đang cầm cúp hay bị chỉ trích.
Một số chỉ trích cho rằng Ancelotti chưa đạt thành tích tốt ở giải quốc nội so với tiềm lực tài chính các CLB ông dẫn dắt – theo thống kê của Twenty First Group, ông giành 3 chức vô địch quốc nội trong khi lẽ ra có thể là 4,5. Tuy nhiên, ở Champions League, sân chơi khốc liệt và ít chỗ cho sai lầm, Ancelotti lại vượt kỳ vọng nhiều nhất trong số các HLV hàng đầu. Điều đó nói lên rằng ông không chỉ là “ông trùm” ở giai đoạn bản lề của mùa giải, mà còn là người giỏi quản trị áp lực và con người nhất khi vào thời điểm quyết định.

Với việc dẫn dắt tuyển Brazil, Ancelotti đang viết thêm một chương mới trong sự nghiệp vốn đã quá trọn vẹn. Có thể ông sẽ không còn tranh đoạt danh hiệu mỗi tuần, nhưng ông sẽ mang sự điềm đạm, kinh nghiệm và tính nhân văn vào một đội tuyển luôn khát khao bản lĩnh từ băng ghế huấn luyện.
Carlo Ancelotti không cần một triết lý để trở thành vĩ đại. Ông chỉ cần là chính mình – một người biết cách chiến thắng mà không đánh mất bản sắc con người. Và đôi khi, đó chính là điều bóng đá hiện đại đang thiếu.