U23 Thái Lan và cái chết bởi chiêu “gậy ông đập lưng ông”
ScoresWay.netKhông bị đưa vào thế khó nhưng Thái Lan đã quyết đẩy Việt Nam vào đường cùng. Kết cục này là họ tự chuốc lấy mà thôi...
Trong các tác phẩm của Kim Dung chúng ta thường thấy một cao nhân nào đó cuối cùng cũng chết bởi “tuyệt kỹ” trứ danh của mình hay “mưu kế” do mình tạo ra. Sự nghiệt ngã đó đã tạo nên những bi ai, khốn khổ đến tột cùng.
21 năm, quãng thời gian đủ dài để cho những Quang Hải, Đình Trọng,… từ cậu bé rồi lớn lên từng ngày. Và bóng đá Việt Nam cũng phải cần chừng đó năm mới có thêm một chiến thắng hủy diệt trước người Thái. Năm 1998, tại Tiger Cup là tỷ số 3 – 0 đầy thuyết phục. Đến ngày 26-3-2019, số bàn thắng được thêm một cho người chiến thắng để rồi người Thái gọi trận thua này là nhục nhã dù cho đây chỉ là vòng loại một giải trẻ mà thôi. Đáng nói họ tham dự vòng đấu loại kiểu “vô thưởng vô phạt” vì là chủ nhà của VCK năm sau.
Trước khi trận đấu trên sân Mỹ Đình diễn ra, mọi thống kê đều chống lại U23 Việt Nam bởi những quy định kỳ lạ của những người làm bóng đá châu lục. Cửa bị loại của Việt Nam là rất cao. Chỉ có thắng Thái Lan mới đảm bảo chắc chắn vé dự VCK. Nhiều người lạc quan cho rằng có khi nào Thái Lan vì cái tình Đông Nam Á mà ra tay giúp sức để chúng ta có được trận hòa và hy vọng có vé vào VCK? Bởi với màn trình diễn qua hai trận đấu với Indonesia và Brunei thì người ta hiểu cửa thắng của Việt Nam là không cao.

Trước khi gặp Thái Lan, cơ hội của Việt Nam bị đánh giá khá thấp. Ảnh: Minh Anh.
Ai cũng hiểu và Thái Lan cũng hiểu việc họ đang nằm kèo trên cũng như có thể quyết định số phận của những nhà đương kim Á quân. Rồi thì trong hoàn cảnh đó người Thái đã lựa chọn: Quyết tâm hạ nhục Việt Nam ngay tại Mỹ Đình.
Có nhiều lý do để Thái Lan “quyết tử” trong trận gặp Việt Nam dù với họ có thắng thua thì vẫn được đá VCK. Thứ nhất họ không muốn thua Việt Nam trong cuộc đối đầu trực tiếp. Thứ hai Thái Lan muốn chứng tỏ mình mới là ông vua Đông Nam Á sau thất bại muối mặt ở AFF Cup 2018. Thứ ba, Thái Lan muốn làm “ê mặt” Việt Nam khiến cho á quân năm rồi không thể dự VCK năm tới và ký ức Thường Châu chỉ là may mắn rồi thì cũng lùi vào dĩ vãng.
Hãy nhìn cái cách họ ra sân với khí thế quyết liệt, không ngại phạm lỗi và một tinh thần “hăng máu thắng thua” (Supachai bị thẻ đỏ) sau khi bị Việt Nam dẫn bàn đủ thấy Thái Lan quyết tâm ra sao. Khi ấy họ chẳng nghĩ tới việc giúp Việt Nam cũng như Đông Nam Á có thêm vé mà quyết đẩy đối thủ đến đường cùng.

Người Thái muốn đẩy Việt Nam vào đường cùng. Ảnh: Minh Anh.
Nhưng người Thái đã không đánh giá hết sức mạnh của thầy trò ông Park Hang-seo hay trong mắt họ những chiến tích mà Việt Nam đạt được trong năm 2018 chỉ là ăn may hoặc họ ảo tưởng rằng ngai vàng Đông Nam Á vẫn là của mình?
Để rồi Thái Lan đã bị trừng trị một cách thích đáng. Nhìn Việt Nam lần lượt ghi 2, 3 rồi 4 bàn thắng vào lưới người Thái nhiều người không ngạc nhiên vì đó là cách phòng ngự phản công mà ông Park Hang-seo đã dày công xây dựng hơn một năm qua. Nhưng nhìn người Thái bất lực, đau đớn và tủi hổ thì ai đó có nhìn ra hình bóng của Việt Nam ngày nào?

Và họ đã phải nhận một bài học nhớ đời. Ảnh: Minh Anh.
Đó là bóng dáng của kẻ kèo dưới muốn lật đổ kẻ bề trên nhưng sức lực hoàn toàn không cho phép. Dù bản thân cũng tự hào và có chút gì đó tự tin nhưng cuối cùng mọi thứ lại bị đối phương bóp nghẹt một cách không thương tiếc. Chúng ta đã rất nhiều lần bước vào trận đấu với người Thái với khí thế ngút trời rồi cuối cùng thua tan nát. Và hôm qua, vai trò bị đảo ngược hoàn toàn.

Bởi HLV Park Hang-seo vẫn là một quái kiệt.
Người Thái đáng ra có thể đóng vai người anh em tốt của Việt Nam để cùng nhau dự VCK nhưng họ lại muốn “chơi trội” để chứng tỏ vị thế của mình. Để rồi trong một ngày mà Park Hang-seo vẫn đầy sự tinh quái và dàn cầu thủ Việt Nam muốn tự cứu mình đã dạy cho người Thái một bài học nhớ đời.
(Bạn đọc: Cát Tường)