Ngày 3/7 đen tối: Thể thao Tây Ban Nha chìm trong tang tóc
ScoresWay.netNhững tấm ảnh đại diện đen trắng phủ kín các trang báo thể thao Tây Ban Nha ngày hôm nay.

Sân bóng và đường đua tốc độ vừa mất đi hai gương mặt trẻ tuổi và tài năng: Diogo Jota và Borja Gomez.
Diogo Jota qua đời do tai nạn ô tô. Anh đã chọn đi bằng ô tô để tránh máy bay do vừa trải qua một ca phẫu thuật gần đây. Cầu thủ người Bồ Đào Nha được khuyên không nên đi máy bay để tránh áp lực trong cabin sau ca phẫu thuật anh đã trải qua. Trong khi đó, Borja Gomez đang tập luyện trên đường đua Magny-Cours thì bị ngã khỏi khúc cua và không may bị một chiếc mô tô khác đâm phải, qua đó kết thúc cuộc đời anh.
Ở Liverpool, Diogo Jota là một chân sút cần mẫn, một “sát thủ thầm lặng” đúng nghĩa. Nhưng ở Tây Ban Nha, Jota vẫn còn được nhớ như “un chico callado, un gran chico” – một chàng trai ít nói, nhưng mang tấm lòng lớn.
Ngày Atletico Madrid đưa anh về năm 2016, Jota mới 19 tuổi, bỡ ngỡ trong những buổi tập đầu tiên ở Cerro del Espino. Cậu bé ấy đi bên Tiago Mendes – người đàn anh dang tay đỡ đầu giữa một mùa hè bận rộn của Simeone. Chưa kịp khoác áo đỏ trắng trong một trận chính thức nào, Jota đã được gửi sang Porto để mài giũa mình, nhưng sự lịch thiệp, thái độ chuyên nghiệp và nụ cười luôn giữ trên môi đã liên kết cậu với phòng thay đồ Atletico.
Dấu ấn của Jota còn sâu đậm hơn ở Pacos de Ferreira, đội bóng đã làm mới sân vận động nhờ số tiền bán anh đến Atletico (7 triệu euro).

Nhưng nỗi đau của làng túc cầu chỉ là một nửa của tấm màn tang thương bao trùm thể thao Tây Ban Nha hôm nay. Trên đường đua Magny-Cours, Borja Gomez, tay đua trẻ mới 20 tuổi, đã ngã xuống sau một khúc cua oan nghiệt. Từ người chiến thắng chặng đua Jerez cách đây chưa lâu, Borja giờ chỉ còn được nhắc tên cùng những vòng hoa trắng. Đồng đội, đội ngũ kỹ thuật, bạn bè và người hâm mộ giải Superbikes lặng đi khi đọc những dòng chia buồn: “Cậu ấy không chỉ là một tay đua tài năng mà còn là một con người tuyệt vời với nụ cười sẽ còn mãi.”
Ngày 3/7/2025 rồi sẽ đi qua, những trận bóng vẫn sẽ diễn ra, những vòng đua vẫn sẽ được tiếp tục, những cổ động viên vẫn sẽ reo hò tên người mới. Nhưng đâu đó, phòng thay đồ ở Liverpool, ở Pacos de Ferreira, ở Atletico Madrid hay garage kỹ thuật của đội Laglisse sẽ vắng đi nụ cười, ánh mắt và khát vọng mà hai chàng trai trẻ đã gieo nên.
Hôm nay, thể thao Tây Ban Nha không chỉ mất đi một tiền đạo biết ghi bàn và một tay đua biết phá kỷ lục. Họ mất đi hai phần của tuổi trẻ, của những ước mơ không bao giờ kịp trọn vẹn. Và trong màu đen tang tóc ấy, người ta hiểu rằng đôi khi, sự cống hiến thầm lặng chính là di sản đẹp nhất để những ai ở lại tiếp tục bước về phía trước.