Rapper Alex Iwobi của Fulham: "Tôi không chỉ là cầu thủ, âm nhạc giúp tôi thăng hoa"
ScoresWay.netTiền vệ Alex Iwobi của Fulham không chỉ gây ấn tượng trên sân cỏ mà còn đang khẳng định mình là một nghệ sĩ rap với hai đĩa đơn đã phát hành năm nay

Khi Huấn Luyện Viên Cũng "Phiêu" Theo Nhạc
Marco Silva, huấn luyện viên 47 tuổi của Fulham, có lẽ không phải đối tượng khán giả chính cho âm nhạc của Alex Iwobi. Thế nhưng, tại Fulham lúc này, tất cả đều đang "nhảy theo cùng một điệu nhạc". Khi đĩa đơn mới nhất của Iwobi vang lên tại sân tập của câu lạc bộ, HLV Silva cũng nhanh chóng nhún nhảy theo cùng các cầu thủ.
"Lần đầu tiên ông ấy nghe What’s Luv?, ông ấy cứ thế nhún nhảy, rồi hỏi, 'Đây là Alex à?!'" Iwobi cười lớn kể lại. "Ông ấy nói không tệ. Tôi biết ông ấy lần đầu nghe nó ở phòng gym, và không hiểu lời bài hát, nhưng ông ấy rất thích giai điệu."
Âm nhạc là niềm cảm hứng
Chỉ cần trò chuyện một lát với Iwobi, người ta sẽ nhận ra anh không chỉ là một cầu thủ, mà còn là một nghệ sĩ, một người luôn tích cực tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Anh chắc chắn đã tìm thấy niềm vui đó trên sân cỏ, nơi anh trải qua mùa giải có lẽ là hay nhất trong sự nghiệp, và cả ngoài đời thường. Với nghệ danh "17", Iwobi đã phát hành hai đĩa đơn rap trong năm nay.

"Tôi không chỉ là một cầu thủ bóng đá," anh nói. "Tôi luôn giữ suy nghĩ đó, nhưng chỉ gần đây tôi mới thể hiện bản thân nhiều hơn. Các cầu thủ thường chơi tốt khi họ tự tin, và với tôi, cảm thấy tự tin để thể hiện bản thân cả trong lẫn ngoài sân cỏ, tôi gần như cảm thấy mình không thể bị ngăn cản."
Chắc chắn sẽ có những người hâm mộ khó tính cho rằng Iwobi nên tập trung vào phong độ trên sân cỏ. Tuy nhiên, quan điểm đó đã bỏ qua một thực tế quan trọng: những đam mê ngoài sân cỏ của cầu thủ 29 tuổi này, vốn vượt xa cả âm nhạc, rõ ràng là một lý do quan trọng cho thành công của anh ở mùa giải vừa qua. "Khi tôi hạnh phúc ngoài sân cỏ, tôi có thể đạt phong độ tốt nhất khi chơi bóng" anh khẳng định.
Cống Hiến Cho Cộng Đồng
Một trong những ước mơ khác của Iwobi là giúp đỡ những người khó khăn trong cộng đồng của mình. Vào thời điểm phỏng vấn, Iwobi đã tổ chức phát đồ ăn cho 100 gia đình ở Canning Town, nơi anh lớn lên vào cuối tuần . Vào Chủ Nhật, một ngày sau trận đấu của Fulham với Liverpool, anh và đội của mình sẽ biến một cửa hàng địa phương thành "AleXpress", một siêu thị nơi mọi thứ đều miễn phí cho các gia đình khó khăn.

"Canning Town là nơi tôi lớn lên" anh chia sẻ. "Đó là nơi hoàn hảo để tôi có thể cho đi, giúp đỡ mọi người. Tôi có thể sẽ mệt mỏi sau trận đấu với Liverpool, nhưng dù có chuột rút hay không kiệt sức, tôi vẫn sẽ ở đó. Thật tuyệt khi cho thấy tôi cũng là con người. Tôi cũng giống như mọi người thôi."
“Ngay cả khi tôi không trở thành cầu thủ bóng đá, tôi vẫn luôn khao khát được làm điều này. Trong ngôi nhà tôi lớn lên, bố tôi luôn là người cho đi. Cho mọi người ở Nigeria, cho gia đình, thậm chí cho cả người lạ ngoài đường, ông cũng mua nước cho họ và cho cả hàng xóm. Điều đó luôn truyền cảm hứng cho tôi và với vị trí tôi đang có, tôi cảm thấy việc cho đi là điều đúng đắn.”
‘Bóng đá có những điểm tương đồng với thời trang và âm nhạc’
Rõ ràng, Iwobi may mắn khi luôn được bao quanh bởi những tấm gương tốt. Không chỉ bố mẹ mà còn có cậu ruột là Jay-Jay Okocha. Huyền thoại của Nigeria và Bolton Wanderers nổi tiếng vì lối chơi tự do, đầy niềm vui trên sân, và Iwobi đang theo đúng tinh thần ấy.

“Cậu luôn bảo tôi hãy thể hiện bản thân và thi đấu với nụ cười trên môi” Iwobi kể. “Cách đó đã hiệu quả với cậu ấy. Bạn có thể nhìn thấy qua cách cậu tôi chơi bóng. Nó cho tôi thấy rằng khi bạn là chính mình, là con người thật của bạn, bạn sẽ được chấp nhận. Ngay cả khi chơi cho Sam Allardyce, người không nổi tiếng là thích dùng những cầu thủ kiểu như Jay-Jay, cậu ấy vẫn trở thành cầu thủ quan trọng trong đội.”
Tinh thần thể hiện bản thân của Iwobi còn hiện rõ qua những vệt nhuộm đỏ trên tóc (“Tôi nói với thợ cắt tóc: ‘Cứ thể hiện đi!’”) và cả trong thế giới thời trang, nghệ thuật. Gần đây anh thường xuyên có mặt ở Tuần lễ Thời trang Paris và rất quan tâm đến quy trình thiết kế, may đo quần áo.
“Tôi từng đi xem triển lãm nghệ thuật để hiểu nghệ sĩ nghĩ gì khi vẽ tranh, trong đầu họ có gì,” anh nói. “Bóng đá cũng vậy thôi. Nếu bạn thích tạo ra điều gì đó trên sân, một động tác kỹ thuật, một đường chọc khe hay một pha cố định, nó cũng có thể được coi là một tác phẩm nghệ thuật. Tôi thích tìm hiểu xem trong đầu các nhạc sĩ hay những người trong giới thời trang họ nghĩ gì, vì nó có nhiều điểm giống cầu thủ bóng đá.”
‘Ở Fulham, không ai mang cái tôi’
Iwobi, người trưởng thành từ lò đào tạo Arsenal rồi gắn bó bốn năm ở Everton, nhấn mạnh Fulham vẫn là ưu tiên số một. Thời điểm bận rộn này, mọi dự định âm nhạc đều tạm gác lại, nhất là khi Craven Cottage đang là nơi đầy hứa hẹn.
Bí quyết thành công? Là sự đoàn kết. “Ở Arsenal hay Everton, tôi luôn là một phần của đại gia đình” Iwobi chia sẻ. “Với Fulham, điều quan trọng nhất là không ai mang cái tôi. Mọi người đều đối xử với nhau như nhau, không có ngôi sao. Ai cũng cố gắng để chúng tôi không chỉ là bạn bè, anh em khi tập mà còn ngoài sân tập nữa.

Mọi người đều có phần. Khi Sander [Berge] và Joachim [Andersen] mới đến, họ đã rủ cả đội đi ăn. Chúng tôi cũng đã có nhiều bữa tối ở London và từng tổ chức chuyến đi Paris để thư giãn đầu óc. Cả đội cảm thấy sẵn sàng bùng nổ và có thể làm được mọi thứ cùng nhau.
Tuần tới chúng tôi còn có bữa tiệc nữa, HLV muốn mời cả đội đi. Thêm một bữa miễn phí nữa, tôi chẳng phàn nàn gì đâu! Mọi người đều quan tâm lẫn nhau.”
Với Iwobi, người từng trải qua giai đoạn khó khăn ở cả Everton lẫn Arsenal, môi trường này rõ ràng đã giúp anh thăng hoa, thoải mái mở lòng với đam mê ngoài bóng đá. Là một cầu thủ và cũng là một con người, anh đang hạnh phúc hơn và tốt đẹp hơn vì điều đó.
Trong thế giới bóng đá đầy cạnh tranh, Alex Iwobi là một cầu thủ hiếm hoi dám sống trọn vẹn với những đam mê ngoài sân cỏ, từ âm nhạc đến thời trang, và chính những điều đó đã giúp anh thăng hoa trong sự nghiệp. Nhưng liệu có một huấn luyện viên nào cũng mang trong mình triết lý sống tương tự, sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn để làm những điều khác biệt?
Mời bạn đọc câu chuyện về Luke Williams, cựu HLV Swansea City, người đã gây bất ngờ khi trở thành nhân viên sân bay sau khi rời ghế huấn luyện. Câu chuyện của Williams không chỉ truyền cảm hứng về tinh thần làm việc mà còn khẳng định: Niềm đam mê và sự cống hiến không chỉ giới hạn trong một lĩnh vực, và đôi khi, những trải nghiệm tưởng chừng không liên quan lại chính là chìa khóa mở ra thành công thực sự.
Theo "Telegraph"