EURO 2008: Bản hùng ca của bóng đá tấn công và sự trỗi dậy của Tây Ban Nha
ScoresWay.netMùa hè 2008 đã chứng kiến sự khởi đầu của đế chế Tây Ban Nha vĩ đại. Nhưng đó còn là sân khấu của những câu chuyện khó tin như cuộc lội ngược dòng điên rồ của Thổ Nhĩ Kỳ, "phép thuật" của Andrei Arshavin và thứ bóng đá "hủy diệt" của Hà Lan.

Có những giải đấu chiếm trọn trí tưởng tượng của người hâm mộ bằng năng lượng và niềm vui thuần khiết, bằng thứ bóng đá hào hoa hay những cuộc cách mạng chiến thuật định hình cả một kỷ nguyên. EURO 2008 chính là giải đấu như vậy. Đó là một "viên ngọc quý", rực cháy với những cú sốc kịch tính, những màn lội ngược dòng không tưởng và thứ bóng đá tấn công tuyệt vời.
Nhiều đội tuyển đã bừng sáng rồi lại vụt tắt, nhưng cũng có đội tuyển đã tỏa sáng từ đầu đến cuối, làm mê hoặc khán giả bằng phong cách và sự tinh tế khiến mọi đối thủ phải bất lực. Đó là Tây Ban Nha. Với lối chơi có nhịp độ cao, tràn đầy năng lượng, coi trọng việc kiểm soát bóng có mục đích, La Roja đã bắt đầu một kỷ nguyên thống trị chưa từng có trong lịch sử hiện đại.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, EURO 2008 còn là câu chuyện của rất nhiều đội bóng đáng nhớ khác, trong một mùa hè mà không khí vùng Alpine vang vọng bởi những cơn giông bất chợt và giai điệu quen thuộc của bài hát "Seven Nation Army".
Nỗi buồn của nước chủ nhà
Sự lạc quan của các cổ động viên Thụy Sĩ đã sớm bị dập tắt ngay trong trận khai mạc. Hy vọng của họ phai tàn vào khoảnh khắc Alexander Frei, nguồn cảm hứng và là ngôi sao lớn nhất, phải rời sân vì chấn thương dây chằng đầu gối, một chấn thương khiến anh phải chia tay cả giải đấu.
Vắng trụ cột nơi tuyến đầu, Thụy Sĩ đã chơi không tốt và thất bại. Ở trận tiếp theo gặp Thổ Nhĩ Kỳ, họ phải thi đấu dưới trời mưa như trút nước. Cuối cùng, Thụy Sĩ đã bị Thổ Nhĩ Kỳ ghi bàn vào phút bù giờ và thua ngược. Trận thua này chính thức khiến đội chủ nhà bị loại sớm.

Trong khi đó, ở Vienna, đội đồng chủ nhà Áo dù được hậu thuẫn bởi một bầu không khí rực lửa nhưng thực lực của họ thậm chí còn yếu hơn. Chỉ mất đúng 2 phút trong trận ra quân gặp Croatia, sự hân hoan của Áo đã biến thành thực tế tàn khốc khi Luka Modric ghi bàn từ chấm phạt đền.
Giấc mơ của người Áo kết thúc chóng vánh, dù họ đã chiến đấu kiên cường và có một trận hòa với Ba Lan, nhưng thất bại trước Đức ở lượt cuối đã chấm dứt mọi hy vọng.
Khi những "người khổng lồ" gục ngã
Không chỉ các đội chủ nhà, hai "gã khổng lồ" là nhà đương kim vô địch Hy Lạp và một đội tuyển Pháp đầy tài năng cũng đã gục ngã ngay từ vòng bảng. Trong một lễ hội của bóng đá tấn công, lối chơi thực dụng của Hy Lạp và sự rời rạc của Pháp dường như lạc nhịp.

Pháp trông có vẻ mệt mỏi và thiếu cảm hứng. Không còn "lá bùa hộ mệnh" Zinedine Zidane, những tài năng như Thierry Henry trở nên lạc lõng. Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi HLV Raymond Domenech, ngay trong cuộc phỏng vấn sau khi bị loại, đã quyết định cầu hôn bạn gái của mình, một hành động kỳ quặc và thiếu tế nhị.
Thổ Nhĩ Kỳ: Vua của những cuộc lội ngược dòng
Một trong những câu chuyện kịch tính và đáng kinh ngạc nhất của EURO 2008 là hành trình của đội tuyển Thổ Nhĩ Kỳ. Dưới sự dẫn dắt của "Hoàng đế" Fatih Terim, họ đã trình diễn một tinh thần chiến đấu không bao giờ bỏ cuộc.
Sau khi khởi đầu tệ hại bằng trận thua Bồ Đào Nha, Thổ Nhĩ Kỳ đã tìm lại chính mình. Pha lập công ở phút bù giờ của Arda Turan đã giúp họ đánh bại Thụy Sĩ, mở ra một kịch bản được lặp lại liên tục sau đó với những cuộc lội ngược dòng đầy cảm xúc.

Kịch tính thực sự đã đến ở trận đấu quyết định với Cộng hòa Séc. Đó là một trận đấu "một mất một còn". Đến phút 75, Thổ Nhĩ Kỳ vẫn đang bị dẫn trước 0-2. Nhưng đó là lúc cuộc lội ngược dòng bắt đầu. Turan rút ngắn tỷ số, và rồi bi kịch ập đến với thủ thành huyền thoại Petr Cech. Anh mắc một sai lầm chết người, để bóng tuột khỏi tay, tạo điều kiện cho Nihat Kahveci gỡ hòa 2-2.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ 90 giây sau, chính Nihat đã tung một cú sút ngoạn mục từ ngoài vòng cấm, bóng dội xà ngang bay vào lưới, ấn định chiến thắng 3-2 không tưởng cho Thổ Nhĩ Kỳ.
Ở tứ kết, tinh thần đó lại được phát huy trước Croatia. Trận đấu kéo dài đến hiệp phụ và khi Croatia ghi bàn ở phút 119, tất cả đã nghĩ rằng câu chuyện cổ tích của Thổ Nhĩ Kỳ đã kết thúc.

Nhưng họ không bỏ cuộc. Ở giây bù giờ cuối cùng, Semih Senturk đã ghi một bàn thắng khó tin, đưa trận đấu vào loạt sút luân lưu. Bị sốc và suy sụp tinh thần, Croatia đã gục ngã trên chấm 11m, một lần nữa chứng minh rằng không bao giờ được xem thường người Thổ Nhĩ Kỳ.
"Cơn lốc màu Da cam" và "phép thuật" của Arshavin
Nếu sức mạnh của Thổ Nhĩ Kỳ đến từ tinh thần bất khuất, thì sức mạnh của Hà Lan lại nằm ở thứ bóng đá tấn công vừa đẹp mắt vừa hiệu quả đến tàn nhẫn. Họ mang đến giải đấu một "biển da cam" trên các khán đài. Và ở bảng tử thần, Hà Lan đã tạo ra hai cơn địa chấn, "hủy diệt" nhà vô địch thế giới Ý 3-0 và sau đó là vùi dập á quân Pháp 4-1.

Nhưng ở tứ kết, họ phải đối đầu với một đội tuyển Nga đang hồi sinh, nhờ sự trở lại của một trong những ngôi sao sáng nhất giải đấu, Andrei Arshavin. Sau khi bị treo giò hai trận đầu, Arshavin đã truyền cảm hứng giúp Nga đánh bại Thụy Điển để đi tiếp.
Và trong trận tứ kết, chính anh là người đã làm lu mờ cả hàng công của Hà Lan. Trong 120 phút đầy kịch tính, Arshavin đã nhảy múa, kiến tạo và tự mình ghi bàn, giúp Nga giành chiến thắng gây sốc 3-1, tiễn ứng cử viên cho chức vô địch về nước.
La Roja: Cuộc cách mạng và sự khởi đầu của một đế chế
Bất chấp tất cả những câu chuyện thú vị đó, di sản lớn nhất của mùa hè 2008 thuộc về Tây Ban Nha. Đó là câu chuyện về một quốc gia cuối cùng cũng đã khẳng định được vị thế của mình trong hàng ngũ những đội tuyển vĩ đại nhất lịch sử bóng đá.
Dưới sự dẫn dắt của HLV Luis Aragones, Tây Ban Nha đã từ bỏ phong cách "La Furia Roja" (Cơn thịnh nộ màu đỏ) đầy máu lửa nhưng thiếu hiệu quả trong quá khứ. Thay vào đó, ông xây dựng một lối chơi dựa trên nền tảng của Barcelona: kiểm soát bóng, chuyền bóng nhanh và kỹ thuật cá nhân điêu luyện.

Quyết định gây tranh cãi nhất của ông là loại bỏ biểu tượng Raul khỏi đội hình. Giữa một làn sóng phản đối dữ dội, Aragones vẫn kiên định, đặt niềm tin vào một thế hệ mới với những Xavi, Iniesta, David Villa và Fernando Torres.
Tây Ban Nha khởi đầu giải đấu bằng màn hủy diệt Nga 4-1. Họ trình diễn một thứ bóng đá kiểm soát toàn diện và tấn công hiệu quả. David Villa trở thành Vua phá lưới của giải, trong khi Torres là mối đe dọa thường trực với tốc độ của mình. Ở hàng tiền vệ, Xavi là "bộ não" điều khiển mọi thứ, được hỗ trợ bởi sự chắc chắn của Marcos Senna.
Họ đã vượt qua lời nguyền tứ kết bằng cách đánh bại đối thủ kỵ giơ Ý trên chấm luân lưu, với Iker Casillas là người hùng. Ở bán kết, họ một lần nữa đè bẹp Nga 3-0.
Trận chung kết với Đức, khoảnh khắc định mệnh đã đến. Từ một đường chuyền thiên tài của Xavi, Fernando Torres đã sử dụng tốc độ vượt qua Philipp Lahm trước khi lốp bóng tinh tế qua đầu thủ thành Jens Lehmann. Bàn thắng đó gói gọn tất cả những gì tuyệt vời nhất của Tây Ban Nha: tốc độ, sự chính xác, kỹ thuật và khả năng kết liễu lạnh lùng.

Họ vô địch một cách hoàn toàn xứng đáng, không chỉ bằng một lối chơi đẹp mắt mà còn bằng hàng phòng ngự kỷ luật. Đó là chiến thắng của một tập thể đoàn kết, nơi "một người vì mọi người, mọi người vì một người". Như Aragones đã nói: "Khi tôi đến, tôi có một đội hình. Nhưng khi tôi đi, chúng ta đã là một đội bóng."
Đó chính là sự khởi đầu của một đế chế. Nhưng cả chức vô địch World Cup 2010 lẫn EURO 2012 sau này đều không có được sự đột phá và hào hoa như chiến thắng năm 2008. Như Torres nhớ lại: "Đã có lúc các cầu thủ Đức nhìn nhau như thể muốn nói, 'Thứ quái gì thế này?'. Ngay trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ: 'Nó sẽ không kết thúc ở đây. Đây chỉ là sự khởi đầu.'"

EURO 2008 không chỉ là câu chuyện về sự lên ngôi của Tây Ban Nha. Đó là giải đấu hội tụ tất cả những gì tinh túy nhất của bóng đá: tinh thần bất khuất của Thổ Nhĩ Kỳ, "phép thuật" của Arshavin, và "cơn lốc màu da cam" của Hà Lan. Tất cả đã hòa quyện để tạo nên một mùa hè khó quên, một bữa tiệc tấn công đỉnh cao, và là chương mở đầu rực rỡ cho một đế chế vĩ đại.
Theo "These Football Times"