Chân dung Diogo Jota - Ngọn lửa Douro không bao giờ tắt

Logo Bongda.Com.Vn

Mới nhất:

Diogo Jota – Hơn cả một cầu thủ NÓNG! Cựu hậu vệ MU gia nhập ban huấn luyện của Mikel Arteta Mơ vàng SEA Games 33, U23 Việt Nam tự tin bước vào cuộc chiến Newcastle muốn chi 55 triệu bảng vì Elanga – có đáng không? Inzaghi lo ngại tâm lý học trò Bồ Đào Nha sau tin Jota qua đời Bùi Tiến Dũng tăng giá trị gần 1 tỷ đồng sau mùa giải thành công Muller thẳng thắn nói về bóng đá Mỹ so với châu Âu Ademola Lookman có thể tạo nên cuộc chiến chuyển nhượng mới Dani Olmo trấn an Nico Williams về việc gia nhập Barcelona Chelsea nhắm Casado, Barcelona sẵn sàng bán nếu nhận 50 triệu euro Điểm tin bóng đá Việt Nam 4/7: Ninh Bình ra mắt bộ đôi Tây Ban Nha; Bầu Đức giữ chân bộ đôi HAGL Tchouameni phá vỡ hoài nghi dưới thời Alonso Jamie Gittens rời Dortmund đến Chelsea, cơ hội hay rủi ro? Chạm trán Bayern, Dembele có cơ hội khẳng định vị thế trong cuộc đua Quả bóng Vàng Bí ẩn Gyokeres và Sesko: Nước cờ thật sự của Arsenal là gì? Chelsea chạm trán Palmeiras, Dewsbury-Hall cảnh báo đồng đội AC Milan gật đầu, đội bóng của Fabregas vẫn gặp khó vụ Thiaw Thương vụ 60 triệu euro: Lang và Beukema sắp gia nhập Napoli Những khoản phí mượn đắt đỏ nhất: Morata 2 lần dẫn đầu, loạt sao lớn góp mặt Vì sao HLV tuyển Malaysia tuyên bố bị phản bội? Viettel chuẩn bị mượn thành công thủ môn Văn Việt Fati, Dier: 'Pogba vẫn là ngôi sao, Monaco có một cầu thủ xuất sắc' Thương vụ Bynoe-Gittens cho thấy rõ triết lý chuyển nhượng của Chelsea
Diogo Jota – Hơn cả một cầu thủ NÓNG! Cựu hậu vệ MU gia nhập ban huấn luyện của Mikel Arteta Mơ vàng SEA Games 33, U23 Việt Nam tự tin bước vào cuộc chiến Newcastle muốn chi 55 triệu bảng vì Elanga – có đáng không? Inzaghi lo ngại tâm lý học trò Bồ Đào Nha sau tin Jota qua đời Bùi Tiến Dũng tăng giá trị gần 1 tỷ đồng sau mùa giải thành công Muller thẳng thắn nói về bóng đá Mỹ so với châu Âu Ademola Lookman có thể tạo nên cuộc chiến chuyển nhượng mới Dani Olmo trấn an Nico Williams về việc gia nhập Barcelona Chelsea nhắm Casado, Barcelona sẵn sàng bán nếu nhận 50 triệu euro Điểm tin bóng đá Việt Nam 4/7: Ninh Bình ra mắt bộ đôi Tây Ban Nha; Bầu Đức giữ chân bộ đôi HAGL Tchouameni phá vỡ hoài nghi dưới thời Alonso Jamie Gittens rời Dortmund đến Chelsea, cơ hội hay rủi ro? Chạm trán Bayern, Dembele có cơ hội khẳng định vị thế trong cuộc đua Quả bóng Vàng Bí ẩn Gyokeres và Sesko: Nước cờ thật sự của Arsenal là gì? Chelsea chạm trán Palmeiras, Dewsbury-Hall cảnh báo đồng đội AC Milan gật đầu, đội bóng của Fabregas vẫn gặp khó vụ Thiaw Thương vụ 60 triệu euro: Lang và Beukema sắp gia nhập Napoli Những khoản phí mượn đắt đỏ nhất: Morata 2 lần dẫn đầu, loạt sao lớn góp mặt Vì sao HLV tuyển Malaysia tuyên bố bị phản bội? Viettel chuẩn bị mượn thành công thủ môn Văn Việt Fati, Dier: 'Pogba vẫn là ngôi sao, Monaco có một cầu thủ xuất sắc' Thương vụ Bynoe-Gittens cho thấy rõ triết lý chuyển nhượng của Chelsea

Chân dung Diogo Jota - Ngọn lửa Douro không bao giờ tắt

ScoresWay.netDiogo Jota, cậu đã về lại bên bờ Douro. Khán đài sẽ còn gọi tên cậu, rất lâu, rất lâu sau này. Và chúng tôi sẽ luôn tự hào vì đã từng nhìn thấy cậu chạy, cười, và ngã xuống như một anh hùng.

Diogo Jota vừa nâng cao chiếc cup EPL cùng Liverpool.
Diogo Jota vừa nâng cao chiếc cup EPL cùng Liverpool.

Màn đêm định mệnh trên cao tốc

Màn đêm buông xuống trên con đường cao tốc A-52 ở Zamora, Tây Ban Nha, mà không hề báo trước một bi kịch. Đêm ngày 3 tháng 7 năm 2025, bầu trời châu Âu mất đi một vì sao. Chiếc xe thể thao sang trọng, từng là biểu tượng cho tốc độ và sức mạnh của chủ nhân, nằm đó, im lìm và biến dạng sau khi văng khỏi đường và bốc cháy. Bên trong, một cầu thủ tài năng đã ngừng thở. Diogo José Teixeira da Silva, hay Diogo Jota như cả thế giới vẫn gọi, đã rời xa cõi tạm, cùng người em trai André Silva.

Tin tức lan đi như một ngọn lửa tàn khốc, thiêu rụi trái tim của hàng triệu người. Chỉ mới mười ngày trước, anh còn đứng trong nhà thờ, trao cho người bạn đời Rute Cardoso lời thề nguyện vĩnh cửu. Chỉ mới hơn một tháng trước, anh còn nâng cao chiếc cúp vô địch Premier League cùng Liverpool, và sau đó là chiếc cúp Nations League cùng Bồ Đào Nha. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.

Thế giới bóng đá chìm trong tang tóc. Từ những con phố nhỏ ở Porto, nơi anh lớn lên, đến sân Anfield - pháo đài huyền thoại, nơi anh trở thành người hùng, một nỗi đau không tên bao trùm. Nhưng đây không phải là câu chuyện về sự qua đời. Đây là câu chuyện về một cuộc đời phi thường, một hành trình được viết bằng mồ hôi, ý chí và những khoảnh khắc lóe sáng như tia chớp. Một bản hùng ca về chàng chiến binh đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, một di sản sẽ không bao giờ phai mờ.

Cậu bé bên bờ Douro

Diogo Jota hồi còn thi đấu cho học viện Gondomar.
Diogo Jota hồi còn thi đấu cho học viện Gondomar.

Nhưng để hiểu vì sao người ta khóc cho Jota, cần phải trở lại bên bờ Douro xanh thẳm, nơi Diogo José Teixeira da Silva lớn lên như một đứa trẻ bình thường nhất. Gia đình Jota không khá giả. Những buổi chiều sau trường, cậu lăn lộn trên sân đất, quần rách, gối trầy. Cha mẹ cậu chẳng mong gì hơn ngoài một nghề ổn định, một cuộc sống đủ ăn đủ mặc.

Nhưng Diogo sớm hiểu trái bóng là một cánh cửa. Không ai nghĩ đứa trẻ ấy sẽ đi xa, cậu không có tốc độ như Cristiano Ronaldo, không kỹ thuật lắt léo kiểu Luis Figo. Thứ Jota có là đôi mắt bướng bỉnh và một trái tim chưa biết mệt. HLV ở Gondomar từng kể: “Cậu ấy chơi ba trận cuối tuần. Sáng đá U17, chiều sang U19, Chủ nhật lại xin đá cho đội futsal. Ghi bàn xong, cười hềnh hệch.”

Dù có những lời ve vãn từ Porto, Benfica, Braga, chẳng ai thực sự dang tay đón cậu. Ở Gondomar, cậu ghi 39 bàn sau 37 trận, dẫn đầu giải U17 toàn quốc. Nhưng rồi vẫn bị đội một phớt lờ: “Tôi chẳng được gọi lên tập. Tôi biết mình phải đi”. Jota nhớ lại. Rời đi, cậu bỏ lại cả một căn phòng ký túc nhỏ xíu và bầy bạn cùng chơi game FIFA thâu đêm.

Paços de Ferreira chào đón cậu như một viên đá thô cần mài giũa. Ở đây, Jota biết thế nào là ngồi ghế dự bị lạnh lẽo, thế nào là mưa phùn xứ Bắc Bồ se buốt gối đau. Cậu bị tính thải loại không dưới ba lần. Nhưng cứ mỗi lần bị gạt ra rìa, Diogo lại trở về sân phụ, tự luyện chân trái, sút phạt, bứt tốc. Cậu chưa bao giờ khóc, chỉ cắn môi, xách giày đi đá tiếp.

Bản lĩnh một kẻ không ai tin

Wolves là nơi tài năng của Jota được khai phá.
Wolves là nơi tài năng của Jota được khai phá.

Năm 18 tuổi, Jota trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn cho Paços tại Primeira Liga. Bàn thắng không đẹp: một cú đệm bóng chớp nhoáng ở phút bù giờ, nhưng đủ để cả khán đài nhỏ lịm đi trong tiếng hò reo. Báo chí Bồ Đào Nha viết vài dòng ngắn ngủi: “Một tiền đạo ốm nhách, chạy không biết sợ.”

Rồi Atletico Madrid xuất hiện. Một bản hợp đồng mơ hồ: năm năm, nhưng thực chất chỉ là bàn đạp cho những tính toán chuyển nhượng của công ty đại diện Gestifute. Chuyến phiêu lưu ở Madrid là nốt lặng ngột ngạt. Jota đứng nhìn Griezmann, Carrasco, Gameiro đá chính. Cậu không có cơ hội, cũng không oán trách. Đêm nằm co người trong căn hộ thuê ở trung tâm Madrid, Jota vẫn mở FIFA để đá chính cho Atletico, tự điều khiển tay cầm thay tiếng hò reo.

Nhưng Porto gọi cậu trở về, rồi Wolves dang tay đón chàng trai mảnh khảnh ấy sang nước Anh. Ở Wolves, Jota biến sân Molineux thành chiến địa, nơi anh sẵn sàng cắn răng trước những cú xoạc gầm giày, sẵn sàng ngã dúi dụi rồi bật dậy như lò xo. HLV Nuno Espírito Santo từng bảo: “Jota giống một con báo nhỏ. Cậu ấy không cần lùa mồi. Cậu ấy rình rồi vồ, không ai kịp né.”

Một buổi chiều mùa đông, Jota sút tung lưới Leicester, ghi hat-trick đầu tiên ở Premier League. Anh chạy dọc đường biên, ôm HLV, hét lên như đứa trẻ. Khoảnh khắc ấy, Diogo Jota biết mình đã thực sự thuộc về đỉnh cao, dù chỉ vài năm trước còn là kẻ thừa ở Madrid.

Màu đỏ vĩnh cửu

Jota sẽ sống mãi trong trái tim người hâm mộ The Kop.
Jota sẽ sống mãi trong trái tim người hâm mộ The Kop.

Liverpool, nơi có DNA quật cường và ngọn lửa đỏ, là giấc mơ Jota không dám nói thành lời. Ở Anfield, những cánh cửa danh vọng thường dành cho những cái tên lừng lẫy hơn: Salah, Mane, Firmino... Nhưng Jota vẫn chen chân vào bằng cách duy nhất: tự mình mở cửa. Anh không phô trương, không khẩu chiến, chỉ làm duy nhất một việc, ghi bàn, ghi bàn liên tục.

Hat-trick vào lưới Atalanta, bàn thắng vào lưới Arsenal, những pha cắt mặt đánh đầu như lưỡi dao, dù thân hình không vạm vỡ. Klopp gọi anh là “con sói nhỏ giữa bầy sư tử”. Có lần Jota bị rách bắp chân, nghỉ suốt ba tháng, trở lại là giai đoạn Liverpool khát bàn thắng nhất. Anh nén đau, băng bó kín gối, vẫn xỏ giày ra sân, vẫn băng vào như con thiêu thân, thắp lên ngọn lửa đỏ Anfield.

Jota hiếm khi ăn mừng lố. Anh ghi bàn, quay mặt về phía các CĐV, giơ tay như nói: “Tôi ở đây để làm điều này.” Ở bên ngoài, anh vẫn chỉ là ông bố ba con bình dị, thích chơi PlayStation, thích khắc mồi vịt săn, thích đi cắt cỏ trang trại khi rảnh. Anh chưa từng quên cánh đồng Douro, nơi cậu bé Diogo từng mơ một lần được đá chính.

Khi Liverpool giành Premier League 2024/2025, người ta thấy Jota ngồi bệt xuống sân, ôm mặt khóc. Không phải vì vinh quang, mà vì những lần chấn thương tưởng như đã đánh gục anh. Khi phóng viên hỏi anh nghĩ gì về danh hiệu ấy, Jota chỉ lắc đầu: “Tôi nghĩ về cha mẹ tôi, vợ tôi, và những đứa con chưa kịp lớn để hiểu bố chúng đã trải qua những gì.”

Vĩnh biệt Jota 

Thế giới mất đi một ngôi sao đáng ngưỡng mộ.
Thế giới mất đi một ngôi sao đáng ngưỡng mộ.

Jota qua đời, người ta tiếc nuối cho một tài năng, nhưng hơn hết, người ta tiếc cho một biểu tượng hiếm hoi còn giữ được sự thuần khiết trong bóng đá hiện đại. Anh chưa từng nổi loạn, chưa từng đòi tăng lương, chưa từng nhấc điện thoại gọi cho người đại diện vòi vĩnh bến đỗ mới. Thứ duy nhất anh đòi là được chơi bóng, bất chấp gân đứt, gối rách, bất chấp đêm tối Zamora.

Ở Gondomar, người ta vẫn nhắc anh là cầu thủ chạy không biết mệt. Ở Liverpool, các khán đài sẽ hô vang tên anh từ nay đến mãi về sau. Còn Rute, người vợ mới cưới chưa đầy hai tuần, vẫn chưa kịp cất album ảnh cưới vào ngăn tủ. Những đứa con sẽ lớn lên, sẽ nghe người ta kể về bố chúng, kẻ chưa từng được gọi là thiên tài, nhưng đã sống như một chiến binh đích thực.

Trong đêm lạnh Zamora, khi ngọn lửa nuốt chửng chiếc xe, một ngọn lửa khác đã cháy lên trong tim những ai yêu bóng đá: ngọn lửa về sự kiên định, về giấc mơ không đầu hàng.

Diogo Jota, cậu đã về lại bên bờ Douro rồi. Khán đài sẽ còn gọi tên cậu, rất lâu, rất lâu sau này. Và chúng tôi sẽ luôn tự hào vì đã từng nhìn thấy cậu chạy, cười, và ngã xuống như một anh hùng.

Vĩnh biệt, Jota. You’ll Never Walk Alone.