Truyền thông Trung Quốc phản ứng với thất bại đầu tiên trước Indonesia sau 68 năm
ScoresWay.netTối 5/6, đội tuyển Trung Quốc để thua 0-1 trước Indonesia tại vòng loại thứ ba World Cup 2026 khu vực châu Á, qua đó chính thức bị loại sớm một vòng đấu.

Đây cũng là trận thua đầu tiên của Trung Quốc trước Indonesia trong một giải đấu chính thức kể từ năm 1957. Sau trận, giới truyền thông và các cây bút thể thao xứ tỷ dân đồng loạt bày tỏ sự thất vọng, buông xuôi và lo ngại cho tương lai của bóng đá nước nhà.
Truyền thông Trung Quốc đã có phản ứng rất rõ ràng, thống nhất ở tâm thế: không bất ngờ, không quá đau đớn và càng không có gì để kỳ vọng.
Phóng viên Trần Vĩnh nhận định trên Weibo: “Không vui, không buồn, kỳ tích chỉ là hy vọng, kết quả là bình thường. Đội tuyển Trung Quốc e rằng đến 2030 cũng khó có đột phá.” Một thái độ bình thản đến kỳ lạ, phản ánh đúng tâm trạng của một nền bóng đá đã quen với thất bại.
Cùng quan điểm này, phóng viên kỳ cựu Trần Hoa thẳng thắn chỉ trích HLV Ivankovic và mô hình huấn luyện của đội tuyển.
“Với trình độ và năng lực như vậy, đòi hỏi Ivankovic đưa đội đi World Cup là điều phi lý. Đợt tập trung kéo dài 17 ngày cũng khiến các cầu thủ mất đi cảm giác bóng và trạng thái thi đấu vốn duy trì tốt ở CLB. Công tác chọn người còn nhiều bất cập.”
Ông đặc biệt nhấn mạnh việc Wang Yudong (Vương Ngọc Đống) là cầu thủ chơi tốt nhất, nhưng đội hình nhìn chung thiếu sức sống, thiếu kết nối.
Người đại diện cầu thủ Triệu Chấn thì cho rằng mọi thứ đã an bài từ lúc chọn HLV: “Chúng ta từng có hai cơ hội sửa sai, sau khi vào vòng 18 đội và sau trận thua 0-7 trước Nhật, nhưng đều bỏ lỡ.”
Dưới góc độ chiến thuật, phóng viên Ngưu Chí Minh chỉ ra sự bảo thủ và thiếu đổi mới của đội ngũ huấn luyện, khi liên tục sử dụng sơ đồ với một tiền vệ trụ cùng những cái tên chưa thực sự nổi bật tại giải quốc nội. Ông viết trên Weibo: “Cả trận là một chuỗi chuyền về. Đó chính là hình ảnh phản chiếu cho sự bế tắc.”

Còn về khía cạnh phát triển dài hạn, phóng viên Triệu Vũ và nhà báo Chu Siêu đều đưa ra nhận định đáng suy ngẫm.
Triệu Vũ viết trên Beijing Youth Daily: “3 năm sau thất bại trước Việt Nam, giờ lại gục ngã trước Indonesia. Đây không phải số mệnh, mà là hậu quả của việc dậm chân tại chỗ.” Trong khi đó, Chu Siêu thẳng thắn: “Chúng ta đã thấy gốc rễ mục ruỗng của nền bóng đá. Giờ thua không còn sốc nữa.”
Thất bại trước Indonesia là minh chứng cho một chuỗi sai lầm nối tiếp nhau, từ chọn HLV, vận hành đội tuyển, cho đến tư duy quản lý bóng đá cấp quốc gia. Truyền thông Trung Quốc đã không còn giận dữ, bởi niềm tin vào sự thay đổi đang ngày càng mong manh.
Một số nhà báo như Lưu Văn Siêu vẫn kêu gọi giữ vững nguyên tắc: “Bóng đá cần đi đúng quy luật, không chạy theo hào quang ngắn hạn.” Nhưng trong một hệ thống đang thiếu cả định hướng lẫn con người phù hợp, lời kêu gọi đó có thể sẽ chỉ là tiếng vọng trong khoảng không trống rỗng.
Câu hỏi lớn nhất còn lại là: Trung Quốc sẽ còn phải đợi bao nhiêu kỳ World Cup nữa? Như phóng viên Tiêu Nặc cay đắng viết: “Trước khi nghỉ hưu, liệu tôi có còn được thấy đội tuyển nước nhà tham dự VCK World Cup?”