Chris Richards - Người Mỹ quyết tâm xóa bỏ định kiến bóng tại Anh
ScoresWay.netChris Richards bước vào trận chung kết FA Cup 2024/2025 cùng Crystal Palace với khát vọng viết tiếp lịch sử cho cả câu lạc bộ lẫn cầu thủ Mỹ. Từ những hình xăm kể chuyện, bài học ghế dự bị đến động lực làm cha, Richards muốn chứng minh người Mỹ đủ sức chinh phục đỉnh cao bóng đá Anh.

Lời thách thức từ lịch sử
Tiếng còi khai cuộc trận chung kết FA Cup giữa Crystal Palace và Manchester City sắp vang lên. Chris Richards, trung vệ người Mỹ của Palace, đang mang trên vai một thử thách lịch sử: anh biết chỉ có hai cầu thủ Mỹ từng vô địch FA Cup?
Richards chỉ nhớ được Tim Howard (vô địch cùng Man United năm 2004), còn người thứ hai thì anh chịu. “Năm 1873!”, đó là Julian Sturgis, một người Boston, vừa là nhà văn vừa là cầu thủ nước ngoài đầu tiên chơi trận chung kết FA Cup, vô địch cùng Wanderers.
Richards bật cười: “Vậy thì đã đến lúc có thêm người Mỹ! Hoặc thậm chí là hai!” Bởi Palace lúc này không chỉ có Richards, mà còn có Matt Turner, thủ môn dự bị đến từ New Jersey. Trong 153 năm đầu của giải, chỉ có 2 nhà vô địch Mỹ. Và chỉ trong một đêm, có thể thêm 2 người nữa.
Với Richards, cơ hội này còn đặc biệt hơn vì đây có thể là danh hiệu lớn đầu tiên của Crystal Palace, đội bóng đã tồn tại trước cả FA Cup 11 năm. “Cảm giác lịch sử” hiện diện trong mọi hình xăm của Richards: Martin Luther King Jr., Barack Obama, Muhammad Ali, cả ngày 6/8/2016, thời điểm anh rời nhà ở tuổi 16 để theo đuổi bóng đá chuyên nghiệp.
Lịch sử không chỉ là thành tích. Tháng 12 năm ngoái, Richards lần đầu làm cha. Đó cũng là lúc anh mất suất đá chính, ban đầu vì chấn thương, sau đó là cuộc nói chuyện thẳng thắn với trợ lý HLV Paddy McCarthy: “Cậu chưa cho thấy mình thực sự muốn trở thành cầu thủ lớn.”
Chương I: Vượt qua “hiệu ứng Ted Lasso”

Chứng minh bản thân luôn là điều mọi VĐV đỉnh cao hướng tới. Nhưng là một cầu thủ Mỹ ở EPL, Richards hiểu điều đó không đơn giản. Anh nhắc đến “hiệu ứng Ted Lasso”, loạt phim hài về một HLV Mỹ bị “ghép” vào bóng đá Anh, vô tình biến cầu thủ Mỹ thành đề tài đùa cợt.
Richards nói thẳng: “Chắc chắn rồi. Nếu tôi chơi bóng bầu dục, bóng rổ hay bóng chày, sẽ không có cuộc trò chuyện này. Nhưng với bóng đá, Mỹ vẫn bị coi là ‘em út’. Chúng tôi được nhìn như kẻ mới nổi, và chúng tôi mang gánh nặng phải chứng minh điều ngược lại.”
Thế nhưng, Richards không ghét Ted Lasso. “Nó giúp người Mỹ hiểu Premier League và bóng đá nói chung. Một số coi chúng tôi hài hước hay không xứng đáng, nhưng hy vọng chiếc Cúp FA sẽ làm họ câm nín!” Richards còn kể Palace từng đăng video theo phong cách Ted Lasso khi công bố anh gia nhập, vì Selhurst Park chính là bối cảnh sân nhà của AFC Richmond trong phim.
Chương II: Từ bóng rổ đến bóng đá
Richards đáng lẽ đã trở thành cầu thủ bóng rổ. Bố anh, Ken, từng thi đấu chuyên nghiệp ở Iceland, Úc, Bolivia. Richards khi nhỏ là hậu vệ dẫn bóng đầy triển vọng. Nhưng rồi anh không cao thêm. “Mùa hè tôi bỏ bóng rổ, tôi lại cao thêm 15cm. Bố tôi tức lắm. Nhưng tôi biết đam mê thật sự của mình là bóng đá.”

Richards cũng suýt chọn bóng bầu dục, nhưng lại bị cúm ngay buổi try-out quan trọng. “Tôi nghĩ đó là dấu hiệu. Mọi người nói đá bóng khó kiếm sống, và lúc đó tôi vẫn gọi nó là ‘soccer’.”
Hồi nhỏ, Richards là fan cuồng Cristiano Ronaldo, có đủ áo đấu Man United và Real Madrid. Anh nhớ mãi bàn thắng phút cuối của Sergio Agüero năm 2012: “Đó là khoảnh khắc khiến Premier League thực sự bùng nổ ở Mỹ.”
Giờ đây, chính anh có thể là người viết nên lịch sử: “Cúp FA là giải đấu lớn, điều đó tôi nhanh chóng hiểu được khi đến đây. Palace đã ở Premier League từ 2013, giờ là lúc CLB giành được danh hiệu xứng đáng.”
Chương III: Những hình xăm kể chuyện và bài học từ ghế dự bị
Richards nối gót nhiều cầu thủ Mỹ sang Bundesliga, như Christian Pulisic, Weston McKennie, Gio Reyna, khi được Bayern Munich ký hợp đồng năm 2018 từ FC Dallas. Anh bắt đầu bằng hợp đồng cho mượn 6 tháng với đội U19.
“Tôi ở đó một mình. Mọi thứ đều mới: ngôn ngữ, văn hóa. Có Josh Zirkzee, Jamal Musiala đến sau một năm, Alphonso Davies thì sống ngoài học viện. Josh hòa nhập nhanh vì biết tiếng Đức. Còn tôi nhiều lúc nghĩ ‘Mình không muốn ở đây’. Khi đó, những hình xăm trở nên quan trọng.”
Hình xăm đầu tiên của Richards là ngày tháng, ở tuổi 17. “Hồi nhỏ tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ xăm, giờ thì đầy người. Bố tôi hay mắng mỗi lần tôi về nhà có hình mới! Nhưng nó luôn là câu chuyện tôi mang theo. Khi khó khăn, tôi nhìn xuống tay mình và tự nhủ ‘Tiếp tục đi, đây là hành trình mình chọn.’”

Với Richards, hình xăm Martin Luther King, Obama, Ali, Tommie Smith, John Carlos còn mang ý nghĩa lớn hơn: “Họ là những người tiên phong. Lịch sử là câu chuyện được tiếp nối. Tôi muốn con gái tôi biết, tôi cũng muốn anh chị em tôi hiểu điều đó.”
Con gái của Richards, Luna sinh vào tháng 12. Đó cũng là thời điểm anh bị loại khỏi đội. Anh chỉ vào chiếc ghế sofa trong căng tin Palace: “Tôi ngồi đó với Paddy McCarthy. Ông ấy hỏi: ‘Tham vọng của cậu là gì?’. Tôi nói muốn trở thành cầu thủ hàng đầu. Ông ấy đáp: ‘Vậy hãy cho tôi thấy.’ Nghe thì khó chấp nhận nhưng tôi cần điều đó. Nếu HLV không la mắng bạn, bạn mới phải lo lắng.”
Từ đó, Richards trở lại mạnh mẽ, hình thành bộ ba phòng ngự vững chắc cùng Marc Guehi và Maxence Lacroix. “Luna luôn là ưu tiên số một của tôi. Đó là lý do tôi xỏ giày ra sân mỗi ngày.”
Chương cuối: Người bảo vệ cứng rắn & giấc mơ FA Cup

Richards khẳng định: “Một hậu vệ trước tiên phải biết phòng ngự. Tôi thích va chạm, tắc bóng, đánh đầu, giữ sạch lưới. Nếu đồng đội nhìn ra sau và tin tưởng bạn, cả đội sẽ mạnh hơn.”
Anh nhớ lại lần đầu ra mắt Bayern, đối đầu Man City của Pep Guardiola trong trận giao hữu tại Miami: “Ngày nóng nhất đời tôi. Bernardo Silva ghi hat-trick. Tôi nhận ra để đạt đẳng cấp đó, mình phải tiếp tục nỗ lực.” Giờ đây, anh gặp lại City ở chung kết FA Cup, vòng tròn đã khép lại.
Nếu Palace vô địch? Richards cười: “Chắc chắn sẽ có thêm hình xăm. Một trăm phần trăm!”
Richards đã cùng toàn đội Crystal Palace làm nên kỳ tích khi đánh bại Man City để lần đầu tiên nâng cao chiếc Cúp FA lịch sử. Chắc chắn anh đã có thêm hình xăm mới để khắc ghi khoảnh khắc đó. Chưa dừng lại, mới đây Richards tiếp tục tỏa sáng với pha đánh đầu ghi bàn thắng vàng, đưa tuyển Mỹ tiến vào tứ kết Gold Cup, thêm một cột mốc để câu chuyện hình xăm và hành trình vượt qua định kiến của anh tiếp tục được viết dài.
Nếu Chris Richards đã làm nên lịch sử khi trở thành cầu thủ Mỹ hiếm hoi vô địch FA Cup, viết nên câu chuyện đầy cảm hứng về hành trình vượt qua định kiến và khẳng định bản thân ở trời Âu, thì câu chuyện của Dean Huijsen - Tai nạn xe hơi, đa văn hóa và đất nước tôi luyện nên tân binh Real Madrid lại kể về một tài năng trẻ mang trong mình ý chí sắt đá, vượt qua mọi nghịch cảnh để vươn tới đỉnh cao bóng đá thế giới.
Theo "Telegraph"